Cá nhân

Tiền nhiều để mà làm gì ?

Tiền nhiều để mà làm gì không phải một câu hỏi dành cho tôi, nhưng nếu một ngày nào đó bạn trúng Vietlot thì đây là một bài viết sẽ giúp ích cho bạn rất nhiều, tôi tin là như thế.

Có thể bạn quan tâm;

Đừng đợi đến già mới nhận ra tiền rất quan trọng !

Nếu không giầu con bạn sẽ khổ thế thôi !

Để không phải nhịn đói.

Khi tôi còn là sinh viên, một sinh viên có hoàn cảnh khó khăn theo đúng nghĩa đen tối nhất, lúc nào cũng phải đối mặt với tình trạng ăn mì bữa nay lo mì bữa mai vì tiền nhà chu cấp chỉ đủ để mua sách, trả tiền thuê trọ, đến ngày mùng 10 thôi là không còn 1 đồng trong người. Ăn mì mãi cũng chán, nhưng tiền đâu mà ăn cơm, thế là phải kiếm việc làm thêm, vì miếng ăn, tôi phải lựa chọn, bỏ 1 buổi học để đi làm thêm, ròng rã đạp xe từ Bình Triệu lên Q1 sau một tháng thì tôi cũng đã có 600k đầu tiên. Việc đầu tiên khi cầm tiền lương là đi ăn một tô bún bò huế tại cổng trường (món mà tôi thích nhất).

Khi thậm chí không đủ tiền để mà ăn, cho dù có nhìn thấy hàng tá cơ hội tốt đẹp phía trước, người ta cũng chẳng thể chọn cái gì khác ngoài đĩa cơm bụi.

Để không phải lo sợ.

Tôi có một cơ hội việc làm cực kì tốt khi chưa ra trường, có vẻ hãnh diện đấy, nên tôi phớt lờ các lời khuyên của mọi người về việc hoàn thành chương trình học tại trường Luật, mặc dù thực ra mà nói, cái công việc ấy chán bỏ mẹ, suốt ngày chỉ ngồi một chỗ, giải thích ba thứ được dậy, nói chuyện như một con vẹt và nghe chửi. Nhưng công việc ấy giải quyết được vấn đề về miếng ăn của tôi, tôi sợ phải mất công việc ấy, Mì Tôm là thứ ám ảnh tôi nhất, tôi sợ phải ăn lại nó 1 lần nữa, tôi sợ các câu nhận xét về việc người ta sẽ nói rằng tôi đã sai khi bỏ học để đi làm thêm, rồi thì cho mày đáng đời, tôi sợ sẽ không có nơi để trở về, tôi sợ việc phải bắt đầu mọi thứ từ bát mì.

Nhưng thật may mắn, tôi đã chiến thắng được nỗi sợ bằng lời động viên của cô cháu mình.

Để làm những điều mình thích.

Tôi có biết một người thích nghe nhạc và chụp ảnh, bù khú bia rượu với đám bạn, mày mò về máy tính, web, công nghệ. Nhạc nhẽo, khi bạn thích và tìm hiểu nó chắc chắn là sẽ ngốn tiền của bạn (không tin, bạn cứ search Google về đồ chơi âm thanh), mới đầu là nghe nhạc Mp3 bằng điện thoại, rồi thì khi nghe Ipod bằng Mp4 thì Mp3 nó cùi quá, sau thì thấy Apple Music cũng rởm đời luôn, rồi có lần nghe nhạc Lossless thì mới thấy cả một bầu trời chất lượng, rằng thì nhạc lậu trên mạng dù thế nào vẫn không xịn bằng bỏ 14$ mua nguyên Album xong tậu con Grado (à tất nhiên, trước con này thì cũng qua vài em khác rồi, như con này nghe Rock là hay nhất) và nghe bằng Astell & Kern.

Tất nhiên, máy nghe nhạc không thể hay bằng Built hẳn một con Lap chuyên nghe nhạc và có Card âm thanh rời.

Nếu vẫn còn có mục 1 và 2 thì làm ơn gác lại mục 3 giùm cái.

Để có thể chiến đấu vì tình yêu của mình.

Ai mà chả từng trải qua chuyện yêu đương và mơ mộng về một Ngôi nhà hạnh phúc. Là đàn ông, chúng ta cần phải hiểu rõ hơn ai hết rằng bạn sẽ là trụ cột của gia đình, trụ cột về tinh thần, về kinh tế cho vợ, người đã đánh cược cuộc sống của cô ấy vào tình yêu (và tình yêu ở đây là bạn). Đàn ông không thất bại vì phá sản, mất việc, hay thậm chí là chết, anh ta thất bại vì người ta nói đã sai khi tin anh ấy.

Khi không có đủ khả năng kinh tế (hoặc nguồn lực khác) để lo cho gia đình của mình, vậy thì đừng bắt đầu một gia đình, đừng cố đấm ăn xôi. Từ bỏ đúng lúc không làm chúng ta nhu nhược hay yếu đi, nó chỉ đơn giản nói lên rằng bạn hiểu được hai chữ trách nhiệm, bạn đủ tự tôn để nhìn lên bầu trời khi ngã xuống, rằng cô ấy quan trọng hơn cái việc giữ khư khư cô ấy bên cạnh.

Có thể cả đời sau đó chúng ta sẽ không tìm thấy tình yêu của mình, nhưng chúng ta tự hào khi đã không gây ra tội, thằng đàn ông không tiền không có tội, nhưng để vợ con khổ là có tội.

Nhưng khi bạn có một khoản tích góp, đầu tư (không cần nhiều), bạn sẽ lo được đám cưới cho mình (200 củ), có được một khoản để dành cho đứa con, chuẩn bị cho nó những điều tốt đẹp phía trước, không phải nghĩ đến chuyện vợ phải ở nhà chăm con 1-2 năm thì gia đình sẽ sống thế nào. Khi có tiền, bạn có đủ điều kiện để bảo vệ tình yêu của mình.

Để sống với đam mê.

Tôi cũng biết một người thích viết lách, anh ta đã từ bỏ sở thích ấy của mình một thời giam để lo cơm áo gạo tiền nhưng rồi sau khi bước qua mục 1 và 2, anh ấy bắt đầu viết trở lại, anh ấy thích viết về suy nghĩ, về góc nhìn của mình, anh ta bắt đầu xâu chuỗi các kĩ năng của mình lại, từ CNTT, khả năng đọc hiểu, về Kinh doanh, về Digital Marketing, về những gì anh ta được học, về kinh nghiệm của anh ta…và anh ta viết lại chúng theo cái strength mà anh ta vốn có.

Người ta hỏi anh ta làm thế để làm gì, nó chỉ đốt tiền và thời gian của anh ta chứ được cái lợi lộc gì đâu, nhưng tôi hiểu, anh ấy thích làm thế, và quan trọng hơn, giờ anh ta có khả năng để theo đuổi đam mê của mình. Anh ta không bận tâm đến mục 1 và 2 như tôi nữa.

Để có thể giúp đỡ được người khác.

Khi có tiền, không còn phải lo lắng về bản thân, bạn sẽ có khả năng bảo vệ cho người khác (nhớ lại mục 4), tùy vào việc có nhiều tiền thế nào, mà bạn có thể giúp đỡ cho những người thân trong gia đình hoặc là những người mà thậm chí bạn còn không hề quen biết (Bill Gates và những tỉ phú khác là một ví dụ). Con người, ai cũng có xu hướng như thế cả, không loại trừ tôi và bạn.

Nhưng nếu thân mình còn lo chưa xong, thì bỏ từ mục thứ ba đi.

Để tự hào về bản thân.

Tự ti về bản thân chẳng có gì đáng để xấu hổ cả (còn hơn gấp vạn lần mấy thằng hoang tường về bản thân hoặc mấy thằng mồm size XL) nó chỉ có nghĩa là bạn hiểu về bản thân mình khi đứng trước một vấn đề cụ thể nào đó, bạn biết khả năng không thể vượt qua và bạn sợ. Nhưng khi bạn tự tin trước một vấn đề nào đó, bạn làm được những việc ý nghĩa, bạn dám chiến đấu vì tình yêu của mình mà không hề có một chút hoài nghi, bạn có khả năng giúp đỡ người khác, bạn dám bỏ việc vì nó quá nhàm chán, bạn dám theo đuổi đam mê dù 6 tháng, 1 năm nó vẫn không kiếm ra cắc nào, lý do duy nhất bạn theo đuổi chỉ là bạn thích. Nếu làm được như thế bạn có tự hào về bản thân không ? Còn nếu là tôi, tôi sẽ tự hào đấy, tôi đã không sống một cuộc đời nhàm chán.

P/S

*Thực sự chỉ những người coi tiền là mục tiêu, họ bất chấp để kiếm tiền, họ thấy vui khi con số ngày càng lớn, họ hạnh phúc khi thấy của ngầm ngày càng nhiều thì đến một lúc sẽ không trả lời được nhiều tiền để làm gì? Với những người có mục tiêu, có giấc mơ thì càng nhiều tiền càng tốt, tốt cả cho giấc mơ của họ và tốt cả cho mọi người.

**Tôi chỉ tham gia một câu trả lời mà ông Vũ đặt ra chứ không có ý định chỉ trích ông Vũ. Tôi luôn tôn trọng sự khác biệt của mỗi người!