Giới Thiệu

Cảm Ơn Covid – Hành Trình Nhận Ra Bản Thân Và Giá Trị Thực Sự

Tôi từng nghĩ mình đã mất tất cả sau đại dịch Covid. Ở tuổi 40, không có gì trong tay, tương lai trở nên mờ mịt. Covid không chỉ lấy đi tiền bạc, nó còn lấy đi sự tự tin trong con người tôi. Nhưng lần này, khác với những lần khởi nghiệp trước, tôi không chỉ sợ thất bại – tôi sợ rằng mình đã đi quá xa mà không biết mình đang đi về đâu.

Tôi đã đổ lỗi, nhưng đổ lỗi chẳng để làm gì!

Từ sợ hãi, tôi trở nên oán hận. Tôi tự hỏi tại sao cuộc đời cứ năm lần bảy lượt đẩy tôi lên rồi lại nhấn tôi xuống không thương tiếc. Tôi từng than thở với anh Cử:
“Đời có hơn 8 tỷ người, sao ông trời cứ nhè thằng què ra thử thách?”
Anh chỉ cười, chắc nghĩ “Cỡ như chú còn phải trùng sinh nhiều.”

Nhưng oán hận chẳng giải quyết được gì. Tôi rơi vào trạng thái chán nản, mất phương hướng. Ngày qua ngày, tôi sống vật vờ, bên ngoài vẫn tỏ ra ổn nhưng bên trong đã mất hết ý chí. Tôi không quan tâm tại sao mình thành ra như vậy, vì với tôi, lỗi tất cả là do Covid.

Thế rồi, một cuộc điện thoại chúc Tết với Phương – thằng bạn thời đại học, đã khiến tôi nhìn lại chính mình. Nó nói về “mối liên hệ giữa lý tưởng sống và kinh doanh”, rằng chúng ta cứ nghĩ mình biết mình sống vì điều gì, nhưng thực ra lại không biết. Chúng ta bị cuốn vào những ham muốn, những tham vọng mà tưởng rằng đó là lý tưởng.

Lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài vô định, tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về bản thân.

Chúng ta nên nhận trách nhiệm

Tôi tạm dừng mọi thứ để tìm hiểu ba từ khóa: tưởng sống – Covid – Sự thất bại của tôi.

Và rồi tôi nhận ra, thất bại của tôi chẳng liên quan gì đến Covid cả.
Thứ tôi xây dựng không bền vững, thì sớm muộn cũng sẽ đổ. Khi tôi đạt đến một mức độ nào đó, tôi lại thất bại, không phải vì thế giới bất công, mà vì nội lực của tôi chưa đủ để đi xa hơn.

Tôi từng tự hào về những chiến lược kinh doanh, marketing, những kỹ thuật và cách ứng phó linh hoạt của mình. Nhưng chúng chỉ như lớp sơn bên ngoài một ngôi nhà không có móng. Càng chồng thêm tầng, nó càng dễ sụp đổ. Và quan trọng nhất, nó chẳng làm tôi khác biệt.

Tôi thất bại không phải vì tôi thiếu tiền, mà vì tôi chưa từng hiểu giá trị cốt lõi của mình là gì. Tôi từng nghĩ mình làm bất động sản để kiếm tiền, vậy thì làm sao tôi có thể đưa vào đó tinh thần, lý tưởng hay giá trị gì khác?

Bây giờ nhìn lại, tôi thấy mình may mắn. Nếu không có biến cố này, tôi sẽ không bao giờ biết:

May mắn không phải là tình cờ

Nói tôi may mắn – không có nghĩa là tôi phủ nhận những mất mát. Nhưng giữa hàng triệu người mất đi người thân, tôi vẫn còn nguyên vẹn gia đình và bạn bè. Khi trắng tay, tôi vẫn có những người bạn như Phương, Trâu, Hậu, Thoan, Sỹ… Những người vẫn ở đó, sẵn sàng sẻ chia dù họ cũng chẳng dư dả gì.

Tôi thấy mình may mắn khi chưa lập gia đình, vì nếu đã có vợ con, tôi sẽ còn phải đối diện với một câu hỏi quan trọng hơn:

  • Tôi sẽ chọn sống chung với ai suốt đời?
  • Cô ấy sẽ đồng hành với tôi trên nền tảng nào?
  • Tôi có thể xây dựng gia đình với một người không cùng lý tưởng sống không?

Tôi thấy mình may mắn vì được học lại bài học về trách nhiệm. Là đàn ông, khổ không phải là cái tội, nhưng để vợ con khổ thì có tội.

Và quan trọng nhất, tôi may mắn vì nhận ra điều tôi thực sự muốn để lại trên cuộc đời này.

THẮNG TÂY HỒ – Nơi lý tưởng và giá trị gặp nhau

Sau tất cả, tôi hiểu rằng nếu mình muốn xây dựng điều gì bền vững, nó phải dựa trên một hệ giá trị rõ ràng. Đó là lý do THẮNG TÂY HỒ không chỉ là một thuong hiệu, mà còn là nơi tôi đặt vào đó tất cả những gì tôi đã học được từ chính thất bại của mình:

  • Xây dựng trên nền tảng vững chắc, không chỉ là lợi nhuận mà còn là giá trị thực sự.
  • Không ngừng học hỏi và hoàn thiện nội lực trước khi muốn vươn xa.
  • Trách nhiệm với chính mình, với những người đồng hành và với cộng đồng.

Cảm ơn Covid vì đã không lấy đi những điều tôi không thể lấy lại.
Cảm ơn vì đã đến sau khi tôi có những khoảnh khắc cuối cùng bên bố.
Cảm ơn vì đã giúp tôi nhìn lại, giúp tôi tìm thấy chính mình.

Và hơn hết, cảm ơn vì đã giúp tôi hiểu rằng từ giờ, tôi sẽ sống vì điều gì.