Cá nhânHành Trình Thay Đổi

Bố, con có thể sẽ không có gì vẻ vang, nhưng sẽ luôn cố gắng làm người tốt.

Với con cái thì bố mẹ luôn là điều tuyệt vời nhất và con cũng vậy, trải qua nhiều chuyện con nhận ra, có hai thứ cơ bản nhất mà những người làm cha mẹ nên trao cho con cái của mình đó chính là làm gương và đặt niềm tin vào con cái. Con đã có nhiều hơn hai điều đó từ bố mẹ và con cảm thấy tự hào vì là con của bố.

Bố đặt niềm tin vào con và cố gắng để con có niềm tin.

Sinh ra sau 3 tháng thì thật không may, bệnh bại liệt đã làm con trở thành người khuyết tật và từ sau khi đó, nó đã làm con của bố trở nên đặc biệt so với phần còn lại trong cái làng mình sống.

Con trai bố là một thằng nghịch ngợm, là thằng luôn đầu têu những chuyện được coi là không tốt trong mắt người lớn, thằng lôi kéo bọn bạn quậy phá trong xóm, con nhớ, thời con đi học, bố mẹ chính là những phụ huynh được gặp các thầy cô giáo nhiều nhất trong số những phụ huynh khác.

Cho đến bây giờ, khi đã có nhiều nhận thức hơn, con càng thấm và càng trân trọng niềm tin mà bố dành cho con trai mình, vì niềm tin khác sự tin tưởng ở chỗ nó không cần bất kì chỉ số nào rõ ràng để tin rằng những điều mình hy vọng sẽ sảy ra. Trong suốt những năm tháng đi học, chẳng ai tin con trai bố có thể theo đuổi sự nghiệp học hành như người ta được cả, đỉnh điểm của việc tin là như thế có lẽ là năm cấp 3, khi con bố được thầy chủ nhiêm xếp hạng vào top những “học sinh không có tương lai” cùng hai thằng bạn khác của con.

Rồi thì con cũng may mắn được học đại học, con may mắn vì con đã có một người bố đã luôn đặt niềm tin rằng nó có thể, bố tôi nói trong lần thì Đại học đầu tiên “thi cho biết thôi’ và tất nhiên là tôi trượt thật, nhưng dù sao, trong cái phòng thi với những bộ mặt căng thẳng hồi đó, tôi là thằng đi thi với tâm thế thoải mái nhất.

Rồi thì con cũng đi làm, cũng tự kinh doanh, cũng từng không đạt được những điều mình mong muốn, rồi thì lại đứng lên sau khi ngã. Chẳng ai tin tưởng một thằng đi làm gần chục năm mà vẫn không có nổi 100tr trong tài khoản và khi bạn nói quá nhiều (trình bày về những dự án, những hoài bão, những ý tưởng), thất bại nhiều và chẳng có thành tựu gì, dù có thật tới cỡ nào, trong mắt người khác, bạn vẫn là một thằng bốc phét mà thôi. Nhưng cái lần gần đây nhất, vẫn chính là bố tin rằng con trai mình có thể làm được, đã chìa bàn tay ra cho con cầm vào, đã lại ủng hộ con trai mình một lần nữa.

Con nhớ cái lần con lọp vào top những học sinh của lớp, mẹ đã bực tức thế nào, bố mẹ đã căng thẳng ra sao khi mẹ cho rằng bố đã “quá nới lỏng quản lý’ cái thằng kia để bây giờ nó trở nên thế này. Khi bố mẹ bớt căng thẳng, bố đã nói với tôi một câu mà phải tận nhiều năm sau đó tôi mới thực sự hiểu – “Học hành sao cũng được, nhưng hy vọng là mày sẽ hiểu, thất bại lớn nhất của một thằng đàn ông chính là ngày nào đó có người nói rằng họ đã sai khi tin mày”.

Bố muốn con trai ý thức được vai trò, vị trí và trách nhiệm của mình.

Hồi còn nhỏ ngây thơ nên không hiểu được rằng bố đã vất vả thế nào để nuôi dạy mình, em gái và các chị, sau này khi mẹ mất, mình càng thấy thương bố hơn.

Bố mình có tận ba bà vợ và vợ đều mất khi con cái mới tầm 13-15 tuổi (mình là còn mẹ đến năm 21 tuổi nhưng em gái hồi đó mới 16 tuổi), cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Bố chỉ đi bước nữa khi con cái trưởng thành, bố sinh năm 1924, cái thời bố gà trống nuôi con thì kinh tế cực kì khó khăn, một mình nuôi con ăn học chẳng dễ dàng gì, bố ngoài việc đi làm ở nhà máy, còn làm rất nhiều nghề khác, bố mình từng gánh phân đi bán cho những người trồng hoa, trồng rau xa nhà mình tận hàng chục cây (khi chưa cưới mẹ mình).

Vào những năm 70, bố đã cố gắng để cho con đi học Đại học, chị tôi đã có xe đạp để đi, được học Đại học và có xe đạp hồi đó, không phải là ông bố nào cũng làm được cho con cái, đặc biệt là với một người đàn ông một mình lo cho 4 cô con gái.

Cưới mẹ mình, dù đã nghỉ hưu nhưng bố vẫn phải vật lộn buôn bán Bắc – Nam để lo cho gia đình, mình bị bệnh, chạy chữa khắp nơi, tiêu tốn rất nhiều và sau này mình biết, bố mẹ đã phải vất vả vô cùng vì mình, từ lúc nó nhỏ, đến khi nó lớn, chưa bao giờ mà bố mẹ hết lo lắng cả.

Bố chưa bao giờ nói về những điều này, tất cả những gì tôi biết đều là nghe nói từ những người khác kể lại.

Bố uống rượu hàng ngày nhưng chưa bao giờ thấy bố say xỉn, bố mình cũng hay đánh bài làm vui, nhưng chưa bao giờ thấy mẹ phàn nàn về việc đó, vì bà biết ông chỉ đánh bài cho vui, chứ không bao giờ ăn thua chuyện đó.

Mình cũng chưa thấy bố to tiếng với mẹ và tôi tin rằng bà chưa bao giờ phải hối hận về quyết định chọn bố tôi là người mà bà sẽ sống cùng suốt quãng đời còn lại.

Đó là khi tôi quyết định dừng chương trình Đại học để đi làm, một lần hiếm hoi nữa khi tôi và bố nói chuyện một cách nghiêm túc về cuộc sống, bố nói “Mày làm gì thì làm, nhưng mày là đàn ông, không sớm thì muộn, mày sẽ phải gánh vác trách nhiệm là trụ cột gia đình, nếu chối bỏ điều đó, thì mày không cần suy nghĩ nữa”.

Bố tôi là một người tằn tiện, tôi hiểu lí do vì sao bố tôi phải như thế, nhưng có lần bạn tôi từ trong Nam ra chơi, bố đã đưa cho tôi 2 triệu bảo cầm lấy mà tiêu, tôi biết lúc ấy chắc chắn ông không có nhiều tiền. Bố tôi chưa bao giờ nhận xét về bạn bè của tôi, càng không cấm tôi chơi với người này hay nghỉ chơi với người kia, sau này khi đã vào Sài Gòn, mỗi lần vào thăm bố, ông luôn hỏi thăm từng thằng với một câu “Chúng nó dạo này sống tốt không (ổn không) ?. Và tất nhiên hỏi rất kĩ về thằng Thành và thằng Quyết, hai thằng bạn thân, còn nếu tôi xuống Đồng Nai, bố tôi biết, tôi sẽ đi đâu.

Bố tôi chưa từng bắt tôi phải làm thế này thế kia, càng không bao giờ ép con trai phải trở thành người như thế nào, ông chỉ nói về những điều rất cơ bản, nói rất ít. Nhưng ông đã dành cả cuộc đời mình để cho tôi thấy tôi nên trở thành người thế nào và giá trị của niềm tin trong cuộc sống quan trọng ra sao ?

Có thể trong mắt người khác, bố tôi chưa phải là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng bố tôi là thần tượng mà tôi muốn hướng đến, một người đàn ông đích thực, người biết rõ trách nhiệm của mình, không bao giờ trốn tránh, một người tin tưởng vào niềm tin của mình cho dù có thể tất cả các chỉ số đều chống lại niềm tin ấy.

Bố, có thể sau này con chẳng có gì vẻ vang, nhưng chắc chắn con sẽ luôn tin vào bản thân cũng như tin vào những điều  tử tế sẽ làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Một ngày nào đó nếu bố gặp mẹ, bố có thể nói với với mẹ “chúng ta đã có một thằng con trai luôn cố gắng hết sức để làm người tốt”.