Tôi cần gì và tôi muốn gì ?
Ngày xưa tôi đồng nhất việc mình muốn gì và mình cần gì là một: tiền, danh vọng và sự ngưỡng mộ – thực ra đó là điều hoàn toàn bình thường của hầu hết những người trẻ và tôi tự nhận cũng không hề sai vì tôi tuân thủ pháp luật, không bất chấp tất cả để kiếm tìm nó, chưa từng lừa dối đối tác, khách hàng bao giờ. Nhưng không sai chưa có nghĩa là hợp lý, sau khi tìm lại được lý tưởng sống của mình thì tôi biết những điều đó không phải là giá trị sống của mình, tôi không sống để kiếm tiền, cái tôi cần không phải sự ngưỡng mộ hay danh vọng, cũng không thực sự muốn vun vén tất cả về mình, còn nếu may mắn kiếm ra đống tiền hoặc có ảnh hưởng, tôi chắc chắn biết dùng nó để sống đúng với lý tưởng mà tôi đang hướng tới.
Một lần nữa, tôi cảm ơn gia đình, bạn bè, cuộc đời đã giúp tôi trả lời câu hỏi quan trọng nhất “tôi là ai?”, để tôi biết chính xác mình thực sự cần gì và muốn gì ?
Tôi cần gì ?
Tôi cần thành thực với bản thân hơn.
Tôi biết nhận thức và thay đổi là một quá trình, nên tôi sẽ bắt đầu từ việc “chân thành và thực lòng’ với chính mình trước. Tôi sẽ chân thành được với ai khi mà tôi còn chẳng thành thực với bản thân ?
Tôi cứ phải gồng mình thể hiện trong mắt người khác là mình thành đạt theo tiêu chuẩn của thiên hạ, trong khi tôi còn chẳng thèm quan tâm xem với tôi thế nào là có giá trị ?;
Tôi chẳng bao giờ coi trọng sự khéo léo giả tạo, mầu mè, hình thức, những sự đánh tráo khái niệm của cái gọi là năng lượng tích cực. Nhưng để không lạc trend, không mất lòng thiên hạ, tôi lao theo những thứ mà mình không thích từ lúc nào không hay, nghĩ rằng như thế là không lạc lối, để rồi mất luôn bản thân;
Tôi cần biết ơn nhiều hơn.
Tôi cần biết ơn nhiều hơn, chắc chắn rồi, nếu không có tình yêu thương và sự hy sinh của bố mẹ thì có khi tôi đã không sống được đến bây giờ, nếu không có niềm tin (không hẳn là sự tin tưởng) của bố dành cho tôi, thì tôi sẽ mãi tin mình là một thằng què, mãi không làm được gì, nếu không có tấm gương “sống như một người đàn ông đích thực” của ông, tôi sẽ không bao giờ có cái gọi là “tự trọng và tự cho mình nên trách nhiệm”;
Nếu không có sự chia sẻ từ gia đình, bạn bè, tôi sẽ không có ngày dừng lại và nghiêm túc suy nghĩ về bản thân;
Nếu không có những điều tử tế ngoài kia mà tôi từng nhận được, tôi sẽ chẳng có một nền tảng chân giá trị nào để mà quay lại cả;
Còn nếu không có khách hàng, đồng nghiệp thì tôi lấy gì để làm động lực theo đuổi đam mê của mình;
Tôi cần học hỏi nhiều hơn.
Tôi biết rằng học hỏi là cách tốt nhất để nâng cấp tư duy, nó không chỉ là bắt đầu từ những cuốn sách hay các khóa học, nó còn bắt đầu bằng lắng nghe để nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc nhìn, từ những sự khác biệt về mặt tư duy và quan trọng nhất là đặt tâm thái ở trạng thái luôn muốn học hỏi.
Tôi cần lắng nghe – thấu hiểu nhiều hơn.
Tôi thường ngụy biện cho khả năng thấu hiểu kém của mình vì EQ thấp, do mình thuộc tuýp tư duy lý trí, nhưng thực ra tôi chưa nghe đã lo phản biện, chưa biết gì đã nghĩ đến việc phân tích đúng sai thì sao mà tôi có thể tiếp nhận thông tin, có cái gì vào đầu tôi đâu mà tôi biết nó là gì để mà hiểu, nói gì đến nhìn rõ bản chất vấn đề để mà cảm thông hay thấu hiểu.
Nếu tôi không thể thấu hiểu người, thì ai sẽ thấu hiểu tôi?
Tôi cần khiêm tốn hơn.
Tôi hay bị kiểu cho mình tư duy phân tích rất tốt, nhiều kiến thức, tưởng mình ngon nên cái gì gì cũng biết, đâm ra ít lắng nghe, hay áp đặt suy nghĩ, cố chấp, tưởng mình biết tất nhưng hóa ra chỉ biết một phần, chính xác thì chẳng biết gì.
Tưởng mình biết về những kĩ thuật, những kiến thức để tạo, xây dựng một thương hiệu, nhưng thực tế cái quan trọng nhất là giá trị cốt lõi, tinh thần của nó tôi lại không đếm xỉa đến mà chỉ quan tâm đến câu chữ, mầu sắc, hình ảnh, cách truyền thông, quảng cáo thế nào.
Tưởng mình đọc dăm ba quyển sách về kỹ thuật đầu tư là hay nhưng thực ra không hiểu bản chất của việc đầu tư, cái cơ bản nhất là gì?
Tôi tưởng mình làm Bất động sản từ 2009, tốt nghiệp ĐH Luật, có kiến thức về tài chính, có kinh nghiệm cho thuê nhà là hay, thực ra tôi vẫn còn là cái nụ, chứ nói gì đến non và xanh. Ngon thì tôi đã không ngồi đây nói về điều này.
Tôi cần thành tín hơn.
Sự bất tín của tôi thể hiện qua việc vô trách nhiệm với lời nói của mình, nhiều lần tôi đưa ra các cam kết mà không cần suy nghĩ, phát ngôn theo cảm cảm tính, cho sướng miệng dù thâm tâm tôi biết uy tín, giữ lời chính là phẩm giá.
“Một lần thất tín vạn lần mất tin”, tôi không chỉ thất tín với người, tôi còn thất tín với mình, ngay cả mình, mình còn không tôn trọng, thì sao đòi hỏi người khác tôn trọng mình?
Tôi cần trách nhiệm hơn.
Tôi đã từng rất vô trách nhiệm với bản thân, gia đình, tình yêu, đam mê, ước mơ và những sở thích của mình, đã từng tạo ra đủ thứ nhân danh đam mê, nhưng chưa từng bao giờ đặt cái tâm của mình vào đó, chưa bao giờ thực sự nỗ lực 100% vì nó, sự vô trách nhiệm cùng với việc không trung thực với bản thân khiến tôi tạo ra những thứ với nền tảng rỗng tuếc, què quặt và mầu mè, hậu quả là thời gian trôi đi dù có bao lâu thì tôi cũng không rõ mình nên đi về đâu.
Nguy hại hơn, sự vô trách nhiệm khiến tôi rời xa những điều thực sự có giá trị, có ý nghĩa một cách dễ dãi xong lại không đủ can đảm đối mặt với bản thân và thực tại. Nó làm tôi sống với cảm xúc huyễn hoặc, tìm mọi cách để che lấp đi một cái tôi thực sự yếu đuối, nhu nhược, không có ý chí bằng vòng lặp ‘hời hợt – thất bại – đổ lỗi – làm lại – hời hợt’.
Tôi làm việc bằng cảm xúc lơ mơ, kỷ luật bằng không nhưng lúc nào cũng gào lên là đang cố gắng nỗ lực để theo đuổi ước mơ và đam mê.
Tôi cần kỉ luật bản thân hơn.
Tôi chắc rằng, tất cả những gì bên trên tôi viết sẽ thành mây khói vào ngày mai nếu tôi không kỉ luật, đưa bản thân vào khuôn phép, để bắt đầu sống theo những nguyên tắc của mình.
Tôi muốn gì ?
Tôi muốn là chính mình.
Tôi sẽ sống cuộc đời của mình, đưa ra những quyết định, lựa chọn dựa trên lý tưởng, lương tâm, các quy luật bất biến của tạo hóa và sự tham chiếu của pháp luật.
Tôi muốn truyền cảm hứng.
Từ việc trở nên tốt hơn và nỗ lực trở nên tốt hơn, tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy sẽ luôn có cơ hội cho “phiên bản ý nghĩa” và sẽ không bao giờ muộn để làm những điều tử tế.
Tôi muốn cho đi.
Sự chia sẻ không chỉ định hướng tư duy và hành động của tôi mà còn một ý nghĩa khác, đó là sự cho đi.
Tôi đã biết cần gì và muốn gì, tôi sẽ bắt đầu lại tất cả, ít nhất là cho đi những điều tử tế, dù là bé nhỏ nhất.